Người dịch: Whistle
“Chu Giáp.”
Kỷ Hiển ánh mắt lóe lên:
“Sao ngươi lại ở đây? Mà thôi.”
Kỷ Hiển lắc đầu, không quan tâm đến Chu Giáp, người mà trong mắt y chỉ là con kiến hôi, tiếp tục nhìn Trương Bỉnh Trung, lạnh lùng nói:
“Đứng đợi ở đó.”
“Vâng.”
Chu Giáp gật đầu, mặt không đổi sắc, cầm hai thứ đó, lùi lại:
“Kỷ công tử cứ việc ra tay, Chu mỗ sẽ yểm trợ.”
“Chỉ bằng ngươi?”, Trương Bỉnh Trung nhìn Chu Giáp, thờ ơ nói:
“Cũng xứng sao?”
Hai người bọn họ chọn nơi này để quyết đấu vốn dĩ là muốn tránh người ngoài, bây giờ đột nhiên xuất hiện một kẻ xâm nhập, đương nhiên là khiến cho Trương Bỉnh Trung khó chịu.
Kỷ Hiển là đại địch.
Xích Huyết công của Kỷ gia có sáu tầng, tuy rằng Kỷ Hiển còn trẻ, nhưng đã luyện đến tầng thứ năm.
Cho dù Trương Bỉnh Trung có thể đánh bại Kỷ Hiển, e rằng ông ta cũng sẽ bị thương nặng, đến lúc đó, nếu như bị một tên tiểu bối nhặt được tiện nghi, mới thực là trò cười.
Loại chuyện này cũng không phải là không thể xảy ra.
Trương Bỉnh Trung toát ra sát khí.
Chi bằng nhân lúc còn chút sức lực, giải quyết người này trước.
Còn về phần Thánh Phật xá lợi và Đại Đạo bảo điển, Trương Bỉnh Trung giống như Kỷ Hiển, không để tâm, chỉ cần chiến thắng, chẳng lẽ còn có người cướp được sao?
“Phập phập…”
Lúc này, một con chim vỗ cánh bay đến, rơi xuống bên cạnh Kỷ Hiển, kêu không ngừng.
“Lúc này…” Kỷ Hiển cau mày, vẻ mặt khó chịu.
Một trận đại chiến hay như vậy mà lại bị cắt ngang hai lần.
Kỷ Hiển nhịn cơn giận, định bắt con chim thì đột nhiên có một luồng kình phong đánh đến.
“Vèo!”
Kỷ Hiển vung kiếm, chém nát kình phong, nghiêng đầu nhìn Chu Giáp, cau mày:
“Ngươi làm gì vậy?”
“Công tử, sắp đánh nhau rồi, Chu mỗ sợ công tử phân tâm, con chim này truyền tin đến không đúng lúc, có lẽ là bẫy.”
Chu Giáp nghiêm túc nói:
“Lỡ như trong đó có chuyện gì khiến công tử phân tâm, e rằng sẽ bất lợi.”
Chu Giáp đã từng nhìn thấy con chim này.
Tốc độ rất nhanh, linh hoạt, dung mạo giống như chim thường, hay bị người ta bỏ qua, Ngưu Nham thường xuyên dùng con chim này để truyền tin khẩn cấp.
“Ừm…” Kỷ Hiển trầm ngâm:
“Có lý.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Kỷ Hiển vẫn lấy tin trên người con chim xuống, lúc Chu Giáp dần dần căng thẳng, Kỷ Hiển nhìn lướt qua nội dung.
Sau đó, Kỷ Hiển hừ lạnh, vung tay, thư hóa thành tro bụi.
“Ngươi làm sao vậy?”
Kỷ Hiển nhìn Chu Giáp, khó hiểu:
“Căng thẳng như vậy làm gì?”
“Vậy sao?” Chu Giáp cười:
“Có lẽ là do ánh mắt của vị bằng hữu kia quá sắc bén.”
“Đúng là vậy.” Kỷ Hiển nhìn Trương Bỉnh Trung, cười:
“Hình như ngươi muốn giết hắn ta, nhưng Chu Giáp, ngươi yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể động vào ngươi.”
“Vâng.” Chu Giáp gật đầu:
“Đa tạ công…”
“Vèo!”
“Ầm!”
Chu Giáp còn chưa nói hết câu, một luồng kiếm quang màu đỏ tươi đã xuất hiện trước mặt, không khí bị kiếm khí chia làm đôi, va chạm với tấm khiên đột nhiên xuất hiện, kình khí “cuồn cuộn”.
Tứ Tượng Khiên Chấn!
Kiếm và khiên va chạm, sóng xung kích có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bao phủ lấy bốn phương tám hướng.
Chu Giáp một tay cầm khiên, hơi cúi người, mặt đất dưới chân nứt toác, nụ cười trên mặt Chu Giáp dần dần biến mất, ánh mắt trở nên thờ ơ, nhìn Kỷ Hiển:
“Công tử, ý gì đây?”
Kỷ Hiển sầm mặt.
“Thú vị!”
Trương Bỉnh Trung nhướng mày:
“Chu Giáp, nhân tài mới nổi của Tiểu Lang đảo, trưởng lão Thiên Hổ bang, ta cũng từng nghe nói đến cái tên này, không ngờ lại có thể đỡ được một kiếm của Kỷ Hiển.”
Trương Bỉnh Trung nhìn rất rõ ràng.
Kiếm vừa rồi của Kỷ Hiển là tích tụ mà thành, không hề nương tay, tuy rằng vì giao đấu với Trương Bỉnh Trung nửa ngày, Nguyên Lực đã suy yếu, uy lực cũng giảm đi.
Nhưng cũng không phải là thứ mà người mới bước vào Hắc Thiết có thể chống đỡ.
Thậm chí…
Ngay cả Hắc Thiết trung kỳ, nếu như không có phòng bị từ trước cũng chưa chắc đã có thể đỡ được.
“Ngươi giết Shirley?”
Kỷ Hiển không quan tâm đến Trương Bỉnh Trung, nhìn chằm chằm Chu Giáp, lạnh lùng hỏi:
“Ngưu Nham cũng chết trong tay ngươi? Thậm chí là… Triệu Khổ Tâm cũng đang ở trong tay ngươi!”
“Kỷ công tử.” Chu Giáp thở dài:
“Lúc này, hình như không thích hợp để nói chuyện này, vị kia đang đợi ngươi, chuyện giữa chúng ta, có thể để sau này được không?”
“Đúng vậy.”
Trương Bỉnh Trung cười lớn: “Kỷ công tử, nếu như ngươi muốn một chọi hai, Trương mỗ ta cũng không có ý kiến gì.”
“Trương Bỉnh Trung.” Kỷ Hiển hừ lạnh:
“E rằng ngươi vẫn chưa biết, vị Chu Giáp này còn có một thân phận khác, chính là lâu chủ Huyết Đằng lâu, ta nhớ, ngươi vẫn luôn tìm hắn ta.”
“Hả?”
Trương Bỉnh Trung sầm mặt.
Sau đó, ông ta chậm rãi nghiêng người, nhìn Chu Giáp:
“Là ngươi, giết Nina?”
“…”
Chu Giáp hé miệng.
Hai luồng sát khí như thực chất áp xuống người Chu Giáp.
Chu Giáp dừng lại, đột nhiên thở dài, cất Thánh Phật xá lợi và Đại Đạo bảo điển:
“Đã hai vị đều muốn giết ta, chi bằng giải quyết cùng lúc.”
“Người là do ta giết.”
Chu Giáp hoạt động cổ, khí tức bị đè nén đã lâu, chậm rãi tỏa ra, một luồng lôi điện khủng bố, lặng lẽ bao phủ lấy bốn phương tám hướng.
Uy thế này mạnh đến mức khiến cho đất trời thay đổi.
“Ầm ầm!”
Mây đen trên bầu trời cuồn cuộn, trong nháy mắt đã sấm chớp vang dội, mưa như trút nước.
Chu Giáp hơi giơ rìu hai lưỡi lên, lôi quang lóe sáng, mơ hồ hòa hợp với lôi điện trong mây đen trên trời.
Niệm động,
Thiên địa hợp!
Trương Bỉnh Trung và Kỷ Hiển đồng thời biến sắc.
Vốn tưởng rằng chỉ là con kiến hôi, có thể dễ dàng nghiền nát, không ngờ, người này lại có thân phận khác, bọn họ vốn tưởng rằng đã coi trọng Chu Giáp.
Nhưng…
Uy thế của Chu Giáp lại áp đảo bọn họ.
…
Tiên Thiên cao thủ, Chuyển Giai pháp sư, cường giả Hắc Thiết đều có thể dựa vào tinh thần lực của bản thân để dẫn động thiên địa chi lực, hóa thành đủ loại thủ đoạn thần kỳ.
Ngự Hỏa, khống Thủy, nắm giữ lôi điện.
Nếu như chuẩn bị trước, hô phong hoán vũ cũng là chuyện bình thường.
“Chu Giáp.”
Kỷ Hiển ánh mắt lóe lên:
“Sao ngươi lại ở đây? Mà thôi.”
Kỷ Hiển lắc đầu, không quan tâm đến Chu Giáp, người mà trong mắt y chỉ là con kiến hôi, tiếp tục nhìn Trương Bỉnh Trung, lạnh lùng nói:
“Đứng đợi ở đó.”
“Vâng.”
Chu Giáp gật đầu, mặt không đổi sắc, cầm hai thứ đó, lùi lại:
“Kỷ công tử cứ việc ra tay, Chu mỗ sẽ yểm trợ.”
“Chỉ bằng ngươi?”, Trương Bỉnh Trung nhìn Chu Giáp, thờ ơ nói:
“Cũng xứng sao?”
Hai người bọn họ chọn nơi này để quyết đấu vốn dĩ là muốn tránh người ngoài, bây giờ đột nhiên xuất hiện một kẻ xâm nhập, đương nhiên là khiến cho Trương Bỉnh Trung khó chịu.
Kỷ Hiển là đại địch.
Xích Huyết công của Kỷ gia có sáu tầng, tuy rằng Kỷ Hiển còn trẻ, nhưng đã luyện đến tầng thứ năm.
Cho dù Trương Bỉnh Trung có thể đánh bại Kỷ Hiển, e rằng ông ta cũng sẽ bị thương nặng, đến lúc đó, nếu như bị một tên tiểu bối nhặt được tiện nghi, mới thực là trò cười.
Loại chuyện này cũng không phải là không thể xảy ra.
Trương Bỉnh Trung toát ra sát khí.
Chi bằng nhân lúc còn chút sức lực, giải quyết người này trước.
Còn về phần Thánh Phật xá lợi và Đại Đạo bảo điển, Trương Bỉnh Trung giống như Kỷ Hiển, không để tâm, chỉ cần chiến thắng, chẳng lẽ còn có người cướp được sao?
“Phập phập…”
Lúc này, một con chim vỗ cánh bay đến, rơi xuống bên cạnh Kỷ Hiển, kêu không ngừng.
“Lúc này…” Kỷ Hiển cau mày, vẻ mặt khó chịu.
Một trận đại chiến hay như vậy mà lại bị cắt ngang hai lần.
Kỷ Hiển nhịn cơn giận, định bắt con chim thì đột nhiên có một luồng kình phong đánh đến.
“Vèo!”
Kỷ Hiển vung kiếm, chém nát kình phong, nghiêng đầu nhìn Chu Giáp, cau mày:
“Ngươi làm gì vậy?”
“Công tử, sắp đánh nhau rồi, Chu mỗ sợ công tử phân tâm, con chim này truyền tin đến không đúng lúc, có lẽ là bẫy.”
Chu Giáp nghiêm túc nói:
“Lỡ như trong đó có chuyện gì khiến công tử phân tâm, e rằng sẽ bất lợi.”
Chu Giáp đã từng nhìn thấy con chim này.
Tốc độ rất nhanh, linh hoạt, dung mạo giống như chim thường, hay bị người ta bỏ qua, Ngưu Nham thường xuyên dùng con chim này để truyền tin khẩn cấp.
“Ừm…” Kỷ Hiển trầm ngâm:
“Có lý.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng Kỷ Hiển vẫn lấy tin trên người con chim xuống, lúc Chu Giáp dần dần căng thẳng, Kỷ Hiển nhìn lướt qua nội dung.
Sau đó, Kỷ Hiển hừ lạnh, vung tay, thư hóa thành tro bụi.
“Ngươi làm sao vậy?”
Kỷ Hiển nhìn Chu Giáp, khó hiểu:
“Căng thẳng như vậy làm gì?”
“Vậy sao?” Chu Giáp cười:
“Có lẽ là do ánh mắt của vị bằng hữu kia quá sắc bén.”
“Đúng là vậy.” Kỷ Hiển nhìn Trương Bỉnh Trung, cười:
“Hình như ngươi muốn giết hắn ta, nhưng Chu Giáp, ngươi yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể động vào ngươi.”
“Vâng.” Chu Giáp gật đầu:
“Đa tạ công…”
“Vèo!”
“Ầm!”
Chu Giáp còn chưa nói hết câu, một luồng kiếm quang màu đỏ tươi đã xuất hiện trước mặt, không khí bị kiếm khí chia làm đôi, va chạm với tấm khiên đột nhiên xuất hiện, kình khí “cuồn cuộn”.
Tứ Tượng Khiên Chấn!
Kiếm và khiên va chạm, sóng xung kích có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bao phủ lấy bốn phương tám hướng.
Chu Giáp một tay cầm khiên, hơi cúi người, mặt đất dưới chân nứt toác, nụ cười trên mặt Chu Giáp dần dần biến mất, ánh mắt trở nên thờ ơ, nhìn Kỷ Hiển:
“Công tử, ý gì đây?”
Kỷ Hiển sầm mặt.
“Thú vị!”
Trương Bỉnh Trung nhướng mày:
“Chu Giáp, nhân tài mới nổi của Tiểu Lang đảo, trưởng lão Thiên Hổ bang, ta cũng từng nghe nói đến cái tên này, không ngờ lại có thể đỡ được một kiếm của Kỷ Hiển.”
Trương Bỉnh Trung nhìn rất rõ ràng.
Kiếm vừa rồi của Kỷ Hiển là tích tụ mà thành, không hề nương tay, tuy rằng vì giao đấu với Trương Bỉnh Trung nửa ngày, Nguyên Lực đã suy yếu, uy lực cũng giảm đi.
Nhưng cũng không phải là thứ mà người mới bước vào Hắc Thiết có thể chống đỡ.
Thậm chí…
Ngay cả Hắc Thiết trung kỳ, nếu như không có phòng bị từ trước cũng chưa chắc đã có thể đỡ được.
“Ngươi giết Shirley?”
Kỷ Hiển không quan tâm đến Trương Bỉnh Trung, nhìn chằm chằm Chu Giáp, lạnh lùng hỏi:
“Ngưu Nham cũng chết trong tay ngươi? Thậm chí là… Triệu Khổ Tâm cũng đang ở trong tay ngươi!”
“Kỷ công tử.” Chu Giáp thở dài:
“Lúc này, hình như không thích hợp để nói chuyện này, vị kia đang đợi ngươi, chuyện giữa chúng ta, có thể để sau này được không?”
“Đúng vậy.”
Trương Bỉnh Trung cười lớn: “Kỷ công tử, nếu như ngươi muốn một chọi hai, Trương mỗ ta cũng không có ý kiến gì.”
“Trương Bỉnh Trung.” Kỷ Hiển hừ lạnh:
“E rằng ngươi vẫn chưa biết, vị Chu Giáp này còn có một thân phận khác, chính là lâu chủ Huyết Đằng lâu, ta nhớ, ngươi vẫn luôn tìm hắn ta.”
“Hả?”
Trương Bỉnh Trung sầm mặt.
Sau đó, ông ta chậm rãi nghiêng người, nhìn Chu Giáp:
“Là ngươi, giết Nina?”
“…”
Chu Giáp hé miệng.
Hai luồng sát khí như thực chất áp xuống người Chu Giáp.
Chu Giáp dừng lại, đột nhiên thở dài, cất Thánh Phật xá lợi và Đại Đạo bảo điển:
“Đã hai vị đều muốn giết ta, chi bằng giải quyết cùng lúc.”
“Người là do ta giết.”
Chu Giáp hoạt động cổ, khí tức bị đè nén đã lâu, chậm rãi tỏa ra, một luồng lôi điện khủng bố, lặng lẽ bao phủ lấy bốn phương tám hướng.
Uy thế này mạnh đến mức khiến cho đất trời thay đổi.
“Ầm ầm!”
Mây đen trên bầu trời cuồn cuộn, trong nháy mắt đã sấm chớp vang dội, mưa như trút nước.
Chu Giáp hơi giơ rìu hai lưỡi lên, lôi quang lóe sáng, mơ hồ hòa hợp với lôi điện trong mây đen trên trời.
Niệm động,
Thiên địa hợp!
Trương Bỉnh Trung và Kỷ Hiển đồng thời biến sắc.
Vốn tưởng rằng chỉ là con kiến hôi, có thể dễ dàng nghiền nát, không ngờ, người này lại có thân phận khác, bọn họ vốn tưởng rằng đã coi trọng Chu Giáp.
Nhưng…
Uy thế của Chu Giáp lại áp đảo bọn họ.
…
Tiên Thiên cao thủ, Chuyển Giai pháp sư, cường giả Hắc Thiết đều có thể dựa vào tinh thần lực của bản thân để dẫn động thiên địa chi lực, hóa thành đủ loại thủ đoạn thần kỳ.
Ngự Hỏa, khống Thủy, nắm giữ lôi điện.
Nếu như chuẩn bị trước, hô phong hoán vũ cũng là chuyện bình thường.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo